Nàng dâu nọ có bà mẹ chồng vừa qua đời, tang lễ tổ chức suốt mấy ngày. Hẳn là vì thương xót bà, chị ta gào khóc mãi đến khô cả cổ họng.
Bỗng nhìn lên bàn thờ, chị ta thấy mâm ngũ quả có mấy trái quýt to mọng, đâm ra phát thèm, vội quơ trộm lấy một quả. Chẳng may tay với hụt, quả quýt buột rơi xuống đất. Không biết làm sao bây giờ, chị ta choãi chân khều, càng khều quả quýt trơn tròn càng lăn ra xa, xa mãi.
Chị ta vừa giơ chân khu vừa rền rĩ, nỉ non:
– Ới u ơi là u ơi! Từ đây một ngày một xa… con biết làm sao đây, u ơi là u ơi!